Ngân hà... _ (ý thảo)
11 tháng trước

  

imagescaqmspiw.jpg&mode=width&size=868x553 - 11.02 Kb

     Cầm lá thư gởi cho Yên Thi bị trả về, Hồng Mai lẩm bẩm: “Con khỉ này lại dọn nhà.” Tội nghiệp con bé, bị kẹt lại sau 75, chờ đến tuổi sắp về hưu rồi mới sang được bên nầy, bây giờ vướng vào nghề nail, lại phải chạy đôn chạy đáo khắp mọi tiểu bang để tìm tiền gởi về quê nhà giúp gia đình. Nó biết mình chết dí ở góc trời này, chẳng chạy đi đâu được nên cứ y như mọi lần, dọn nhà nó cũng chẳng thèm báo cho mình một tiếng, cho tới khi nó an cư rồi mới cho hay.
           
     Hồng Mai cầm cả chồng thư đi lại mái hiên sau nhà, ngồi xuống chiếc ghế xích đu và từ từ soát từng cánh thư. Nàng lướt nhanh qua những lá thư, những cái bills, rồi cuối cùng lật trở lại lá thư của Yên Thi. Nàng mân mê lá thư, lòng chợt dâng lên một nỗi buồn man mác, xót xa, Hồng Mai liên tưởng đến một lá thư nàng đang ép kín trong một ngăn tủ đầu giường, lá thư còn dán kín, và đã được nàng nâng niu, gìn giữ từ ngày nào…

***
     Ngày ấy, Hồng Mai cũng như nhiều cô cậu học trò mới lớn, thích mơ mộng, viết văn, làm thơ, tham gia vào đặc san của lớp, của trường và gởi đăng ở mấy tờ báo tuổi hoa, thiếu nhi. Y Thảo, bút hiệu của Hồng Mai, xuất hiện trên nhiều trang báo. Bạn bè của nàng hay dùng tên nầy để gọi nàng, ngay cả những lúc đấu láo với nhau. Bố mẹ và các em của Hồng Mai cũng biết đây là bút hiệu của nàng nên cũng không thắc mắc gì. Tên Hồng Mai hình như chỉ được xử dụng ở trong lớp, còn ở nhà thì mọi người đều gọi Hồng Mai là Bé.
 
     Tuổi học trò thơ mộng của nàng hình như rộn ràng hơn khi cô bé lớp mười nhận được lá thư làm quen của Bảo Châu, người của phố núi mù sương. Thư chuyển đến Hồng Mai qua nhà báo, ghi địa chỉ từ một hộp thư của bưu điện Đà Lạt. Chỉ nghe đến người của phố núi là Hồng Mai thấy thích ngay, vì ấn tượng Đà Lạt đẹp và thơ mộng còn in đậm trong tâm trí của nàng.
 
     Hồng Mai còn nhớ, bố mẹ đã đưa gia đình lên du lịch Đà Lạt một tuần nhân dịp mừng ngày kỷ niệm lễ thành hôn thứ hai mươi lăm của dì Hương, bạn thân của bố mẹ. Hồng Mai thật thích cái không khí mát lạnh, trong lành của Đà Lạt. Hồng Mai ngồi trên xe, thong thả đếm những con dốc ngoằn ngoèo như con rắn lựơn để đến phố núi, và ngắm những hàng thông xanh ngắt ở hai bên đường. Gần đến Đà Lạt, bố cho xe dừng lại ở thác Prenn, một thác nước bên đường để cho cả nhà ngắm cảnh. Bố nói khi xưa ở đây còn có một sở thú nhỏ, nuôi cọp, nai, khỉ… nhưng những con thú này đã được dời về sở thú Sài Gòn, bây giờ chỉ còn lại núi rừng hoang dã. Hồng Mai và hai em tung tăng chạy nhảy trên chiếc cầu nho nhỏ dưới lòng thác nước và giơ tay hứng những bụi nước bay nhè nhẹ trong không trung, bố phải dục mãi, mấy chị em mới chịu lên xe đi tiếp vì bố sợ trời tối khó tìm ra nhà của dì Hương.
 
     Những ngày sau đó là những ngày thần tiên nhất của gia đình. Dì Hương đưa cả nhà đi dạo hồ Xuân Hương, vườn Bích Câu, hồ Than Thở, chùa Linh Sơn, Thung Lũng Tình Yêu v.v… Tuần lễ ở Đà Lạt trôi qua nhanh, chị em Hồng Mai đều luyến tiếc vì dì Hương bảo còn có nhiều chỗ đẹp mà không đủ thì giờ thăm viếng. Bố mẹ hứa là nếu có dịp là cả nhà sẽ trở lại. Nhưng những năm sau đó bố bận mãi, và đường đi cũng kém an ninh, bố mẹ không muốn phải đi chơi mà phải lo lắng nhiều, nên lần đi ấy là lần duy nhất Hồng Mai viếng thăm Đà Lạt.
 
     Trong chuyến du lịch này, dì Hương có dẫn gia đình đi thăm một vườn phong lan ở vùng ngoại ô Đà Lạt. Vườn hoa nhỏ nhưng có nhiều lọai hoa lan mang những cái tên thật đặc biệt: Long Tu, Nhất Điểm Hồng, Bạch Điệp, Dã Hạc, Giáng Hương, Ngọc Điểm, Y Thảo…Trong số những cái tên này, Hồng Mai thích nhất là cái tên Y Thảo, nàng nói với mẹ:
     -  Bé thích tên Y Thảo, bé sẽ lấy tên này làm bút hiệu.
 
     Thư làm quen của người phố núi gợi lại cho nàng cái kỷ niệm khó quên này. Bảo Châu cho biết tình cờ đọc một truyện ngắn do Y Thảo viết. Thấy cái tên Y Thảo quen thuộc với loài hoa Bảo Châu có trong vườn nên Bảo Châu mong muốn được làm quen với người cùng tên với hoa. Nét bút của Bảo Châu bay bướm, lời thư nhẹ nhàng, dễ thương, Hồng Mai đọc xong là tức tốc trả lời thư cho Bảo Châu ngay.
 
     Hồng Mai và Bảo Châu quen nhau từ đó. Bảo Châu hay viết thư nói cho Hồng Mai nghe về những phong cảnh mới lạ, những thay đổi của khung trời phố núi. Những hình ảnh ấy trở thành quen thuộc đến nỗi Hồng Mai cứ tưởng tượng như mình đang sống ở Đà Lạt và đang cùng Bào Châu đang dạo chơi phố núi.
 
     Bảo Châu học hơn nàng hai lớp. Năm nàng lên lớp 11, thì Bảo Châu đã vào năm thứ I “Nhập Môn” của trường Chính Trị Kinh Doanh thuộc Viện Đại Học Đà Lạt.  Năm Bảo Châu học năm thứ hai “Khái Luận”, thì Hồng Mai đang sửa soạn cho năm học cuối cùng của bậc trung học. Bảo Châu rủ Hồng Mai thi tú tài xong rồi lên Đà Lạt học cùng trường với Bảo Châu cho vui. Hồng Mai gợi ý với bố mẹ, thì mẹ ừ còn bố thì bảo Hồng Mai nên đi Đức du học. Bố bảo: 
     -  Đất nước chúng ta bị mất bao nhiêu nhân tài vì chiến tranh, bố biết bé là gái, nhưng gái hay trai cũng có thể giúp cho đất nước, nhất là với những kiến thức của các nước tân tiến ngày nay. Bởi vậy bố mong muốn bé xuất ngoại du học sau khi thi xong tú tài, đó là lý do bố bắt bé đi học thêm Đức ngữ từ mấy năm nay.
 
     Hồng Mai chỉ biết dạ vâng cho qua chuyện, vì nàng nghĩ còn cả năm nữa mà lo làm gì cho mệt. Tuy nhiên nàng vẫn ao ước nếu được lên Đà Lạt để học với Bảo Châu có lẽ vui hơn là đi du học nơi xứ lạ quê người. Bảo Châu có vẻ hợp với Hồng Mai lắm chứ, hai người cùng yêu thích hoa cỏ, cây cảnh thiên nhiên. Mà cũng lạ, quen nhau bao lâu rồi mà hai người vẫn chưa biết mặt nhau. Tự dưng Hồng Mai có ý nghĩ là xin Bảo Châu một tấm ảnh để xem người bạn trong thư này xinh đẹp tới đâu. Hồng Mai đã nghe nhiều người khen là con gái Đà Lạt xinh lắm, môi má lúc nào cũng đỏ hồng. Nghĩ thế nên Hồng Mai viết cho Bảo Châu:  
     “Bảo Châu ơi, chúng mình quen nhau hai năm rồi đấy, thời gian qua nhanh quá Bảo Châu ạ. Nhớ đến Bảo Châu và những lá thư Bảo Châu tả cảnh và đời sống ở Đà Lạt là YT tưởng tượng như chúng mình đang quanh quẩn bên nhau trong khung trời phố núi. Đà Lạt của Bảo Châu bây giờ cũng là của YT rồi đó. YT sực nhớ mình chẳng gởi cho nhau một một tấm ảnh nào cả, nếu lỡ YT có dịp đi thăm Đà Lạt một lần nữa, gặp Bảo Châu ở ngoài phố thì cũng không biết là Bảo Châu. Gởi cho YT một tấm hình của Bảo Châu nhé. Thương mến. YT.”
 
     Bảo Châu viết trả lời: 
     “Y Thảo ơi, hình BC í ẹ lắm, Y Thảo nhìn xong là nhăn mặt và thất vọng ngay. Bao lần BC muốn gởi cho Y Thảo rồi đấy, nhưng ngại quá. Thân mến. BC.”
 
     Hồng Mai suy nghĩ: Thôi mình gởi hình của mình cho Bảo Châu trước, thì chắc Bảo Châu không có cớ gì mà không gởi hình của Bảo Châu cho nàng. Nàng lấy tấm hình của mình đã chụp trong dip trong dịp đi chơi với Yên Thi và mấy đứa bạn ở vườn Tao Đàn mấy tháng trước để gởi cho Bảo Châu.
 
     Hồng Mai viết:
     “Bảo Châu ơi, hình của YT đây chắc í ẹ hơn Bảo Châu nhiều, xem xong, đêm ngủ chắc Bảo Châu sẽ bị giật mình đấy. Thây kệ, YT chỉ muốn một ngày nào đó, gió có thổi YT bay về phố núi thì cũng có một người nhận ra mình. YT chẳng muốn lang thang phố núi một mình mà thiếu Bảo Châu bên cạnh đâu. Bây giờ thì không ngại gởi hình cho YT rồi nhá. Thương mến. YT ”
 
     Hơn một tuần sau, Hồng Mai nhận được thư của Bảo Châu. Hồng Mai hồi hộp khi thấy phong thư có vẻ cứng cáp, Bảo Châu gửi hình cho nàng? Hồng Mai rọc nhanh phong thư, một tấm ảnh rơi ra. Tim Hồng Mai đập mạnh khi nhìn thấy tấm ảnh của Bảo Châu. Hoàng Bảo Châu, người mà nàng quen đây ư? Nàng khép nhanh cửa phòng, sợ có người nhìn thấy, rối ngồi xuống giừơng thẫn thờ nhìn bức ảnh. Quả thật ngoài trí tưởng tượng của nàng.
 
    Thư Bảo Châu ngắn gọn mấy hàng:
     “Y Thảo thân mến, bây giờ thì Y Thảo biết tại sao BC ngại gởi hình cho Y Thảo rồi chứ? BC thành thật muốn làm quen với Y Thảo. Hơn hai năm qua BC rất trân quí tình bạn của chúng ta. Mong Y Thảo không giật mình, không chê, không giận và BC xin mãi mãi được làm người bạn của Y Thảo. Những tháng ngày qua phố núi rộn ràng với bước chân của BC và hình như có cả những bước chân của Y Thảo nữa đấy. Xin đừng buồn và giận mà bỏ mặc phố núi quạnh hiu nha Y Thảo. Mong tin. BC.”
 
     Hồng Mai hấp tấp bỏ thư và hình vào phong bì. Nàng nghĩ - phải nói chuyện với Yên Thi mới được! Nàng chạy nhanh xuống nhà, xin phép mẹ qua nhà Yên Thi. Mẹ vừa bằng lòng là nàng đã vội vã đẩy xe Honda ra đi. Vừa lái xe mà trong lòng nàng vừa có cái cảm giác nao nao khó tả. Một chút giận hờn, một chút lo sợ và một chút thích thú vì vừa khám phá ra một bí mật đã được dấu kín lâu ngày.
 
     Vừa gặp Yên Thi, nàng kéo Yên Thi chạy thẳng vào phòng nó ngay. Con bé chẳng biết chuyện gì đã xẩy ra nên vừa chạy vừa la:
     - Con khỉ, mày bị ma rượt sao ma hấp ta hấp tấp quá dzậy?
     - Ừ! vào đây tao cho mày xem cái này là mày biết ngay.
 
    Con bé xem thư và hình xong rồi cười một cách thoải mái:
     - Nhìn hình cũng được đó chứ. Không đẹp trai mấy, nhưng mũi cao, mắt đẹp, tóc lãng tử bồng bềnh. Không 10/10 nhưng chắc cũng được 7-8. Mày chê hắn thì giới thiệu cho tao nha.
 
    Hồng Mai nhéo nhẹ tay Yên Thi vờ mắng:
     - Con khỉ, tao có nhờ mày phê bình hắn ta có đẹp hay xấu đâu, mày có thấy câu chuyện xẩy ra có kì cục không? Còn nữa, chưa biết tốt xấu mà đòi giới thiệu. Mày dzô dzuyên quá, có nói chuyện đàng hoàng một chút được không?
 
     Yên Thi xít xoa:
     - Ui đau, ừ thì nói chuyện đàng hoàng. Tao biết mày quen nó cả hai năm rồi. Mày còn cho tao coi thơ của hắn nữa cà. Nét chữ thì nhẹ nhàng, bay bướm, còn có tên như là tên con gái nên tao cũng tưởng hắn là gái, ai dè là trai. Mà anh chàng có bao giờ sàm sỡ với mày không? Tao thấy một Y Thảo, hai cũng là Y Thảo. Còn mày thì một Bảo Châu hai cũng Bảo Châu. Ừ, thì mày lầm tưởng chàng là nàng, như ngày xưa Hoa Mộc Lan bị người mình yêu lầm tưởng là trai. Dzậy mà cuối cùng cả hai đều vui vẻ xây tổ uyên ương .
 
     - Nhưng tao tưng tức vì có cảm tưởng là bị lừa…  
                              
     Yên Thi hỏi:
     - Thế mày có bao giờ hỏi hắn là gái hay trai không?
 
     Nàng lắc đầu, ừ há, thấy tên Bảo Châu là nàng nghĩ là Bảo Châu là con gái, bởi vậy nên nàng đâu có hỏi làm gì. Đúng rồi, lỗi cũng một phần là do nàng, chỉ tại vì nàng không hỏi Bảo Châu đấy thôi. Nghĩ đến đây nàng cũng nguôi ngoai cơn buồn giận, cũng thấy áy náy vì Hồng Mai cũng đâu có cho “hắn” biết tên thật của mình!
 
     Nàng tâm sự với Yên Thi đến gần tối mới về nhà. Đưa nàng ra cổng, nó cười và dặn thêm:
     - Đừng quên ông anh họ của tao còn đang mong đợi tiếng ừ của mày đó nha. Thôi thì giới thiệu Bảo Châu cho tao đi. Còn mày thì làm chị dâu họ của tao cho xong.
 
     Trên đường về nhà, nàng nghĩ đến lời bạn vừa nói. Quang người anh họ của Yên Thi, lớn hơn nàng một tuổi. Mấy năm trước gặp nhau ở nhà Yên Thi, hắn còn nói chuyện với nàng tự nhiên lắm. Nhưng dạo sau này, hắn nhìn nàng với vẻ “kì cục làm sao ấy!”. Hắn không còn được tự nhiên như ngày xưa. Yên Thi bảo anh tao “mết mày và khớp” nên như vậy đó.  Còn về phần Bảo Châu, nàng chưa có quyết định phải làm gì. Thế nhưng nàng có cảm tưởng hình như một chút gió mát của phố núi đang len lén thổi vào cái nóng oi ả của Sài Gòn. Nàng nhủ thầm - thôi để vài hôm nữa hãy tính.
 
     Hai tuần lễ qua, nàng chẳng thèm hồi âm cho “hắn”. Quả thật nàng cũng không biết viết gì nữa. Bao lần ngồi xuống bàn, nhìn tấm ảnh của Bảo Châu, nàng cảm thấy trong tâm tư của nàng có những xao xuyến, rung động nhẹ nhàng, êm ái. Nàng nghĩ thầm - hình như mình đã nghĩ đến Bảo Châu thật nhiều. Đôi khi nàng cảm thấy “tức” cả chính mình – sao lạ thế nhỉ, chưa gặp nhau lần nào, mới biết “hắn” là trai mà tại sao mình lại nghĩ về “hắn” nhiều thế? Bao lần đặt bút viết tên “hắn” lên trang giấy rồi chẳng viết tiếp được gì.
 
     Yên Thi thì hỏi thăm từng ngày. Xem chừng Yên Thi cũng hồi hộp và nôn nóng không kém gì nàng. Nàng bảo nó:
     - Bây giờ ruột tao rối như tơ vò, chả biêt phải làm gì. Không hiểu tại sao tao lại nghĩ về “hắn” nhiều vậy! Tuy nhiên muốn viết cho “hắn” cũng không biết phải viết gì đây?
 
     Yên Thi bảo:
     - Mày “nhớ” hắn thì nói đại cho rồi, mà mày lãng mạn quá đó nha. Đúng là văn thi sĩ. Chưa gặp “chàng” mà đã nhớ mong!
 
    Nàng nguýt Yên Thi một cái thật dài:
     - Mày chưa gặp trường hợp như tao, chứ gặp rồi chắc mày còn quay cuồng hơn tao nữa đó!
 
     Buồi chiều đi học về vừa tới nhà, mẹ bảo có thư của Bảo Châu gởi cho bé đó. Nàng chạy vội lên phòng, thấy phong thư khá dầy của Bảo Châu nằm ở trên bàn. Không biết trong thư có gì nữa đây! Nàng hồi hộp mở ra.
 
     Thư Bảo Châu viết:
     “Y Thảo ơi, còn hờn giận BC phải không? Chờ thư hồi âm của Y Thảo mà không nhận được, làm lòng BC rối như tơ vò. BC ăn ngủ không yên, mẹ quở là dạo này BC như người mất hồn. Phố núi hình như cũng đang lo lắng giùm cho BC đấy, tháng mười mà mây xám giăng ngập bầu trời. Giận BC một tị thôi nhé. BC gởi cho Y Thảo mấy tấm hình BC đã chụp ở trong vườn của BC. Xem hình xong là trả lời thư cho BC ngay. Mong tin. BC.”
 
     Hồng Mai dở từng tấm hình ra. Tấm hình đầu chụp một căn nhà xinh xinh nằm trên một sườn đồi, chung quanh thật nhiều cây xanh tươi. Nàng nghĩ - chắc là nhà của Bảo Châu và những cây ăn trái: ổi, mận, cây đào, cây đào… mà có lần Bảo Châu đã kể trong thư.
 
     Tấm thứ hai chụp một cái cổng nho nhỏ trên có gắn tấm bảng gắn chữ Y Thảo, nét chữ thon gọn và xinh ơi là xinh! Sau lưng tấm hình Bảo Châu viết : “BC một mình tự cưa gỗ và làm lấy đó, không biết có đẹp và vừa lòng của Y Thảo không?”
 
     Tấm hình thứ ba là hình chụp cảnh vườn Y Thảo, vườn hoa lan mà Bảo Châu bảo đã tốn rất nhiều công sưu tập. Sau bức hình có ghi “vườn phong lan của Y Thảo”. 
 
     Những hình còn lại là hình Bảo Châu chụp những chậu hoa phong lan trong vườn Y Thảo, những chậu hoa phong lan có những những bông hoa đẹp đang khoe màu trong nắng, những cánh phong lan lạ với những hình dáng khác nhau. Nhìn hình mà trong lòng Hồng Mai tràn ngập những rung động ngọt ngào êm ái. Trời ơi, Bảo Châu nghĩ đến nàng nhiều thế ư! Ép xấp hình trên ngực, Nàng thì thầm trong đầu – Bảo Châu ơi bé không còn hờn giận Bảo Châu nữa đâu. Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu làm nàng giật mình đỏ mặt – ơ hay, sao mình lại xưng bé với Bảo Châu nhỉ!
 
     Nàng đưa cho Yên Thi xem thư và xấp hình của Bảo Châu, con nhỏ hét lên:
     - Trời ơi, tình quá, thơ mộng quá nha! Té ra chàng đã có tình ‎ý với nàng từ khuya rồi. Quả là: "Tình trong tuy đã nhưng ngoài còn e…" Bây giờ mới có dịp tỏ bày, mày còn chần chờ gì nữa mà không hồi âm cho chàng.
 
     Yên Thi nói tiếp:
     - Giá tao cũng có một chàng như Bảo Châu thì hay biết bao, tha hồ mà viết thư tình lâm ly bi đát cho chàng.
 
     Tối hôm ấy nàng lấy giấy bút ra nắn nót viết:
     “Bảo Châu ơi cả hai tuần nay YT tấm tức trong lòng, giận Bảo Châu nhiều nhiều lắm. YT muốn khóc để ngập hết phố thị mù sương đấy. Ai bảo không bật mí sớm với người ta. Bây giờ nhận được thư và hình Bảo Châu gởi đến YT chỉ còn giận một tí xíu nữa thôi. Nếu YT không xin hình thì đến bao giờ Bảo Châu mới cho YT biết đây? Ghét Bảo Châu ghê đi! Yên Thi thì bảo nếu ghét Bảo Châu thì giới thiệu Bảo Châu cho nó đi. Y Thảo còn đang suy nghĩ đó. Chắc Bảo Châu sẽ vui khi quen thêm được một người bạn gái mới ha? YT.”
 
      Nàng nhận được thư hồi âm của Bảo Châu:
     “Phố núi hôm nay đẹp tuỵêt vời, trời thật xanh và mây xám đã đổi mầu, một màu hồng rực rỡ. Những đóa hoa phong lan trong vườn “Y Thảo” cũng xinh tươi hơn và ngào ngạt hương thơm. Đọc thư của Y Thảo xong là BC muốn chắp cánh bay vào Sài Gòn ngay và cầm tay Y Thảo để nói thêm lời cảm ơn và lời tạ lỗi.
     Y Thảo ơi, BC đã làm khung ảnh và gắn hình Y Thảo vào rồi đó. BC để ở bàn học để mỗi khi ngồi học ở bàn có thể ngắm nhìn Y Thảo dễ thương, có nụ cười thật tươi – và chẳng bao giờ giận BC! Cám ơn hảo ý của Yên Thi hộ BC nhé. Khung ảnh của BC làm bây giờ đã có người ngự trị mất rồi!
     Muôn ngàn lời muốn viết, BC sẽ nhắn với mây trời chuyển đến cho Y Thảo mỗi ngày nha. BC.”
     
***
     Nhờ có người anh họ con của bác nàng đang du học ở bên Đức giúp và sự quen biết của bố ở bên nầy, nên việc xin đi du học ở Đức cũng không đến nỗi khó khăn. Giấy tờ đã sẵn sàng, chỉ cần Hồng Mai bổ túc giấy chứng nhận thi đậu nữa là xong. Ngoài giờ học thêm Đức ngữ ở trường, bố còn mướn thêm người dạy kèm cho mấy chị em nàng Đức Ngữ ở nhà. Thấy bố lo lắng cho việc học của mình nhiều thế, nên nàng không dám sao lãng việc học hành.
 
     Bảo Châu cũng lo học không kém gì nàng. Bảo Châu viết:
     -  Thân trai thời loạn, chỉ trật một kỳ thi là quân trường gọi tên ngay.
    
     Mấy năm gần đây, chiến cuộc lan tràn, mùa hè đỏ lửa 1972 đã gieo kinh hoàng, tang tóc cho bao gia đình. Đầu năm 1973 hiệp định Paris đã ký, nhưng cuộc chiến chưa thấy giảm sút chút nào. Thư qua và thư lại giữa nàng và Bảo Châu vẫn đầy ắp những vui buồn của tuổi học trò cộng thêm những dặn dò, và một chút nhớ nhung âu yếm. Bảo Châu báo cho biết là chàng vừa đậu kỳ thi cuối năm để lên năm thứ III “Nhiệm Ý”. Y Thảo mừng cho chàng và lòng cũng háo hức thêm. Nàng thức khuya, dậy sớm để học bài, ôn bài. Tất cả những cố gắng của nàng đã đựơc đền bù. Hồng Mai đã đậu kỳ thi Tú Tài một cách dễ dàng. Bố mẹ thấy con đậu “Ưu ” cũng vui không bút mực nào tả xiết.
 
     Nàng viết thư báo tin vui cho Bảo Châu ngay. Bảo Châu hỏi Hồng Mai có còn muốn lên Đà Lạt học chung trường với Bảo Châu không? Bảo Châu sẽ giúp Hồng Mai làm đơn xin học. Hồng Mai lén bố, nộp đơn xin vào Viện Đại Học Đà Lạt. Nhưng khi Hồng Mai xin bố lên Đà Lạt học, thì bố nhất định không cho, bố vẫn tiếp tục bổ túc giấy tờ cho Hồng Mai đi du học. Không lay chuyển được bố, Hồng Mai buồn nên không thiết làm gì cả. Mấy lần mẹ gọi đi mua sắm, nàng làm nư không chịu đi, mẹ phải dụ:
     - Đi theo mẹ, cho dầu bé không đi Đức mà đi Đà Lạt học, bé cũng cần có đủ quần áo và nhất là áo quần ấm để mặc chứ. Không có bố mẹ thì ai sẽ lo cho bé? Để mẹ từ từ năn nỉ bố cho. Mẹ cũng không muốn bé xa mẹ. Nhất là xa cả nửa quả địa cầu, rồi thì lạ nước lạ cái nếu có xảy ra chuyện gì thì ai sẽ lo cho bé đây. Đà Lạt dầu sao cũng gần, đi tới đi lui cũng dễ dàng. 
           
     Mủi lòng nàng dụi vào lòng mẹ khóc tỉ tê, mẹ thương nàng cũng sụt sùi khóc. Yên Thi quyết định làm cô giáo, và muốn học gần nhà nên xin vào học Đại Học Sư Phạm. Cả hai biết là ngày chia tay sẽ đến nên có phút nào rảnh là rủ nhau đi chơi, coi xinê hay đi thăm mấy đứa bạn cùng lớp. Chiều nay nàng xin mẹ tới nhà Yên Thi chơi và khoe với Yên Thi lá thư của chàng mới gởi tới. Trong thư có đoạn Bảo Châu viết: … sẽ dành cho bé một ngạc nhiên thích thú. Và chẳng bật mí gì thêm cả. Cả hai ngồi đọc thư và đoán mò đủ chuyện, cuối cùng đều ấm ức khó chịu, không thèm bàn tán thêm nữa.
 
     Yên Thi chuyển đề tài hỏi:
     -  Mày vẫn còn xin ông già đi Đà Lạt học với chàng?
 
     Nàng trả lời xìu lơ:
     -  Năn nỉ bố mãi cũng chưa lay chuyển được ý định của bố. Mẹ tao khóc và năn nỉ gìùm cũng không được. Buồn quá mày ơi. Chẳng biết làm gì khác, thôi kệ, mặc nó đến đâu thì đến.
 
     Mủi lòng nàng lại rơi nước mắt. Thương bạn và nghĩ đến ngày chia tay sắp đến Yên Thi cũng buồn thiu. Vừa về đến nhà thì hai em của nàng đã tíu tít khoe:
     -  Chị bé có giấy tờ đi du học rồi. Ngày mai cả nhà sẽ đi thăm ngọai để cho chị chào bà ngoại trước khi đi. Mẹ đang đi mua quà cho bà ngọai, chị vào lo xếp quần áo đi, cả nhà mình đi tới thứ hai mới về lựng.
 
     Nghe tin được đi chơi mà lòng nàng quặn thắt. Nàng dửng dưng đi vào nhà chẳng nói tiếng nào, làm hai đứa em chưng hửng. Về phòng, nhìn mấy lá thư nằm trên bàn, nàng cũng không thèm đụng đến, nàng nằm vật lên giường nhìn trần nhà mà nước mắt chảy quanh. Lá thư báo ngày thi vào Đại Học Đà Lạt vẫn còn nằm trong một góc bàn. Hôm nhận được, nàng đưa cho bố xem, bố chỉ nhìn nàng lắc đầu làm nàng đau nhói cả trái tim. Nàng nghĩ quẩn – phải chi mình thi trượt Tú Tài hay đậu hạng chót thì đâu có đủ điều kiện để đi du học.
 
***
     Đứng trên phà qua Bắc Mỹ Thuận, nghĩ đến thư của Bảo Châu nàng vừa nhận được với lời hứa hẹn “sẽ dành cho bé một ngạc nhiên thích thú” làm lòng nàng xôn xao không ít. Nàng hắt hơi liên tục nhiều lần làm mẹ lo lắng:
     - Bé ơi, vào trong ngồi đi con, gió và nắng sẽ làm bé cảm đó.
 
     Nàng nghe lời mẹ vào trong ngồi mà chẳng nói tiếng nào. Ngoài kia sóng nước nhấp nhô, nhìn những con thuyền nhỏ chao đảo trên sóng nước sao giống trong lòng nàng quá. Lại nghĩ đến ngày phải ra đi, xa gia đình, xa bạn bè, quê hương và xa Bảo Châu nàng lại muốn khóc. Nàng phải cố gắng kềm giữ nước mắt khỏi tuôn rơi vì ngại có nhiều người chung quanh. Đầu óc rối bời, ngổn ngang trăm mối, nàng không màng để ‎ý đến những cảnh nhộn nhịp chung quanh.
 
     Khoảng cách Sài Gòn - Cần Thơ không xa, chỉ khoảng 170 Km, nhưng xe cộ nhiều và phải chờ đợi phà qua sông, mất khá nhiều thì giờ, cho nên khi về tới nhà ngọai đã xế chiều.  Mẹ phụ bà ngoại và dì út nấu cơm tối. Hai em nàng mải lo chơi với các con của dì út. Nàng tản bộ sau vườn trái cây của ngoại. Nhìn vườn trái cây của ngọai nàng lại nhớ đến vườn cây của nhà Bảo Châu qua hình chụp đã nàng nhận được hôm nào. Nghĩ đến chàng lòng nàng lại quay quắt, mong được gặp mặt chàng trước khi lên đường đi du học. Nàng nghĩ thầm - mình phải lên Đà Lạt một chuyến, thăm Bảo Châu, thăm phố núi. Xin bố mẹ đến nhà dì Hương ở chắc không sao! Mấy lần vào Sài Gòn chơi dì Hương rủ mẹ lên trên ấy, nhưng mẹ mãi lo buôn bán nên chỉ ừ hử, hứa hẹn cho qua chuyện. Vả lại cho nàng đi du học xứ người, đến một nơi xa lơ xa lắc mà bố còn hăng hái cho đi thì xá gì đi Đà Lạt. Mình là cô tú chứ phải bé bỏng gì. Ý nghĩ này giúp nàng vui và phấn chấn hơn lên.
 
     Sáng ngày hôm sau bố mẹ đưa ngoại đi chùa Nam Nhã, chùa còn có tên là chùa Minh Sư. Chùa có lối kiến trúc cổ kính, uy nghiêm, sân chùa có nhiều cây cổ thụ, bố nói là cây tùng cây bách. Ngọai bảo tất cả phải vào chùa để cầu cho cháu của ngọai đi ra nước ngoài du học bình an. Buổi chiều dì út mở tiệc mừng cháu về chơi, có mời nhiều người bà con xa gần. Bố mẹ vui cười khi được mọi người khen là có con học giỏi, và lại còn sắp sửa đi du học. Nàng phải chào hỏi và trả lời hết người này đến người khác đến mệt cả người. Tuy nhiên nàng cũng thấy vui và hãnh diện. Chả bù với ở Sài Gòn, chẳng có mấy người hỏi thăm và chúc mừng.
 
     Mấy ngày sống với ngoại qua thật nhanh, khi chia tay ngoại và gia đình dì út, ngoại khóc, mẹ khóc, nàng và hai em cũng sụt sùi khóc. Mẹ đã nhờ ngọai xin bố cho nàng ở lại quê nhà để học cho gần nhà. Ngoại nói với bố:
     - Con gái lớn thì lấy chồng, theo chồng rồi sinh con đẻ cái, lo cho chồng lo cho con, đâu cần phải học cho nhiều, đậu cho cao. Cuối cùng cũng vậy thôi. Không cần phải nhìn đâu xa, cứ nhìn mẹ con bé thì thấy. Tao cho nó đi học lớp này tới lớp nọ, bây giờ thì nó cũng chỉ phụ giúp chồng con thôi. Chưa kể con bé nó đi tới xứ lạ quê người, lạ nước lạ cái, lỡ có chuyện gì thì ai lo cho nó đây? Nó là con gái chứ đâu phải con trai đâu, có cả trăm ngàn thứ phải lo. Tao không yên tâm chút nào.
 
‎ ‎    Nàng nghe ngọai nói với bố như thế, mặt vui lên và hy vọng bố sẽ đổi ‎ý, bằng lòng cho nàng ở lại, ai ngờ bố lằc đầu quầy quậy và nói:
     - Má à, ngày xưa khác với ngày nay. Xã hội càng ngày càng phát triển. Mọi thứ cũng phải theo đà phát triển mà thay đổi. Không phải nhìn đâu cho xa xôi, ngày xưa nước của mình cũng như nước của người ta, mà bây giờ họ hơn mình, vượt xa mình. Chính phủ của mình phải cho người sang Đài Loan học hỏi về nông nghiệp, học về trồng lúa, trồng trái cây vì mình muốn cây xanh, lúa tốt, gặt hái được nhiều. Nhật thì sang đây giúp mình xây nhà máy phát điện. Má thấy đó, đồ gia dụng hàng ngày của mình bây giờ phần lớn do nước ngoài sản xuất, kể hoài cũng không hết. Má cũng biết chùa Minh Sư của mình một thời cũng liên hệ với phong trào Đông Du. Phong trào này khởi phát cũng không ngoài mục đích đưa học sinh ra nước ngoài học hỏi cái hay cái lạ của người, để về giúp nước và kiến quốc. Con trai bây giờ lo bảo vệ sơn hà xã tắc, còn con gái không phải đánh giặc thì phải lo học tập để giúp nước sau này.
 
     Bà ngọai lắc đầu vì không cãi kịp với bố, đành chào thua. Thế là cái hy vọng cuối cùng của Hồng Mai cũng tan tành theo mây khói.
 
***
 
     Mọi người thở phào khi xe về đến cửa nhà. Khi bố đẩy cánh cửa rộng ra để cho xe vào, Hồng Mai thấy mấy lá thư nằm lăn lóc trên sàn. Khi không có ai ở nhà, mấy ông phát thư thường vẫn quăng thư vào nhà như thế. Nàng bước vội tới nhặt thư. Một lá thư không có tem, với nét chữ quen thuộc đập vào mắt nàng. Thư của Bảo Châu! Ồ sao lại không dán tem?
 
     Nàng cầm thư đem vào phòng và bóc ra đọc:
     “Bé ơi, chiều thứ sáu anh đến nhà gõ cửa không có ai trả lời, chờ tới tối cũng không thấy có người ra vào. Thứ bảy cũng không có dịp gặp bé. Chủ nhật trứơc khi về lại Đà Lạt, anh ghé qua cũng thấy nhà im lìm. Hỏi hàng xóm thì họ không biết. Họ đoán là chắc cả nhà về quê ngọai rồi. Xin lỗi bé, anh không báo trước vì muốn dành cho bé một ngạc nhiên như đã hứa. Ai ngờ lại làm lỡ dịp gặp nhau. Chuyến đi này anh không thể ở lâu, sẽ cố gắng thăm bé trong một ngày thật gần. BC.”

     Đọc thư của Bảo Châu làm nàng thêm ấm ức và bực tức vì lỡ mất cơ hội gặp mặt Bảo Châu lần đầu. Chiểu thứ sáu Bảo Châu đến đây thì nàng chắc còn ở trên phà qua sông, thảo nào nàng hắt xì quá xá. Mà anh chàng gan cùng mình, giám đường đột đến đây tìm mình, lỡ gặp bố mẹ thì mình biết giải thích làm sao! Phải viết thư dặn chàng không nên đến nhà tìm nàng. Lòng nàng lại quay quắt mong muốn gặp chàng. Ý nghĩ xin bố mẹ lên Đà Lạt chơi trước khi lên đường đi du học lại hối thúc nàng sớm phải thực hiện. À, hay là rủ Yên Thi đi chơi với nàng!
 
***
    
     Nàng và Yên Thi háo hức lo cho chuyến đi chơi Đà Lạt của hai đứa. Cả hai gia đình đồng ‎ý cho đi vì biết có dì Hương trên ấy sẽ lo cho hai đứa. Vé xe đò đi Đà Lạt đã mua xong. Nàng gởi điện tín báo cho Bảo Châu ngày hai đứa sẽ đến Đà Lạt và cũng không quên cho chàng địa chỉ của dì Hương. Hai đứa tíu tít lo mua sắm quần áo, quà biếu và chờ ngày đi. Mấy hôm nay, nàng và Yên Thi ăn ngủ không yên, cả hai hăm hở mong cho mau đến ngày đi. Sáng ngày mai là ngày hai đứa lên đường đi Đà Lạt. Buổi chiều chia tay với Yên Thi, vừa về đến nhà thì gặp ngay mẹ đưa cho bức điện tín của Bảo Châu gởi đến, nhắn nàng hãy đình hoãn chuyến đi vì cầu Đại Ninh nằm trên đường đi Sài Gòn - Đà Lạt đã bị Việt Cộng giật mìn sập tối hôm qua. Cầm trên tay bức điện tín mà nước mắt nàng chảy quanh. Lại mất một cơ hội trở lại thăm Đà Lạt thân thương và gặp Bảo Châu. Nàng thổn thức trong tâm tư: - Bảo Châu ơi, bộ số của tụi mình không cho cơ hội để gặp nhau sao?
 
     Mẹ thì thở phào nhẹ nhõm, mẹ nói:
     -  May là tụi nó phá cầu trước chuyến đi của hai đứa, chứ không khi lên tới trên đó mà kẹt lại thì khổ cho hai đứa và khổ cho cả bố mẹ ở nhà. 
     Nàng ấm ức trả lời mẹ:
     -  Mẹ chẳng phải lo, tụi con có thể mua vé máy bay để đi về mà.
     Nàng xin phép mẹ đi báo cho Yên Thi biết. Biết là không đi được Đà Lạt, Yên Thi cũng buồn thiu. Hai đứa rủa tụi Việt Cộng mắc dịch, làm cản trở chuyến đi. Cả hai biết rằng, vì vấn đề an toàn, bố mẹ chắc không cho đi Đà Lạt nữa, cho dù đi bằng đường hàng không.
                     
***
     Thứ Tư tuần tới là nàng sẽ lên đường sang Đức. Như vậy là còn đúng một tuần lễ nữa. Nàng nhận được thư của Bảo Châu hôm qua, chàng cho biết là sẽ gặp nàng trước cửa Thư Viện Quốc Gia ngày hôm nay, như đã giao hẹn trong những thư trước. Thật ra nàng muốn gặp nhau sớm hơn, nhưng Bảo Châu không thể vào Sài Gòn sớm được vì gia đình đang có một số công việc cần phải giải quyết.
 
     Ngày hẹn, nàng đến sớm hơn giờ hẹn. Đem chiếc xe Honda đi gởi xong và lững thững đi đến cổng thư viện, Hồng Mai nghe có tiếng gọi nhỏ:
     -  Y Thảo. 
     Nàng giật mình quay nhìn về hướng người gọi. Nhận ra khuôn mặt quen của Bảo Châu trong hình, nàng gật đầu và nở nụ cười.
     -  Bảo Châu?
 
      Chàng gật đầu đáp lại. Chao ơi, đây là người nàng quen cả bao nhiêu năm tháng đây! Bây giờ mới có cơ hội gặp mặt. So sánh với hình chàng gởi cũng không khác là bao. Vẫn khuôn mặt đó, mái tóc và đôi mắt đó. Nhìn chàng mà nàng có cảm tưởng đã gặp nhau bao lần. Tuy vậy cũng không làm cho nàng giảm được cảm giác hồi hộp, tim đập nhanh hơn.
 
     Chàng đến gần mỉm cười và nói:
     -  Anh đến đây cả tiếng đồng hồ rồi đó, đang ca bài “Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé”. 
     Nàng làm bộ giận:
     -  Vậy thôi bé về nha! 
     Chàng cuống qu‎ýt chụp tay nàng:
     -  Xin lỗi, anh chỉ nói chơi thôi, anh sắp nói đến câu “Gớm sao mà nhớ thế” rồi đó.
 
     Nàng mắc cở đỏ mặt, để yên cho chàng cầm tay. Lòng xôn xao, ngây ngất vì lối tỏ tình nhẹ nhàng của chàng. Tim nàng đập nhanh, tưởng chừng như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
     Chàng buông tay nàng và nói:
     -  Mình tìm một chỗ nào thoải mái để ngồi nói chuyện nha.
 
     Nàng gật đầu ưng thuận. Chàng đi nhận lại chiếc xe đã gởi. Còn xe của nàng sẽ quay lại lấy sau. Hai đứa đi ăn kem, sau đó vào Thảo Cẩm Viên dạo chơi. Quay lại nơi nàng gởi xe thì trời đã gần tối. Chàng chạy theo xe đưa nàng về. Trước khi đến nhà, chàng ngừng xe lại và nói lời từ biệt. 
     Xoa nhẹ bàn tay nàng, chàng nói:
     -  Anh xin lỗi bé thêm một lần nữa nhé. Cám ơn bé đã cho anh những cảm tình nồng ấm. Nếu chúng ta có duyên và nợ thì chắc chắn mình sẽ có cơ hội gặp nhau. Chúc bé lên đường bình an. Anh xin từ biệt.
 
     Chàng hôn nhẹ lên tay của nàng rồi vội vã quay xe chạy đi. Nước mắt nàng lại tuôn rơi, nàng quay lại nhìn theo chàng cho đến khi chàng và xe hoà lẫn vào làn sóng nhộn nhịp của xe cộ chạy trên đường. Vào nhà, nàng chạy ngay lên phòng, gặp mẹ đang trên lầu đi xuống. Thấy con gái đang khóc, mẹ đi theo nàng vào phòng.
 
     Mẹ ngồi xuồng giường hỏi:
     -  Sao bé khóc, có chuyện gì vậy, nói cho mẹ nghe đi.
     Nàng nhìn mẹ qua màn lệ:
      -  Hôm nay bé đi gặp Bảo Châu.     
     -  Sao không dẫn nó về nhà chơi hả con? 
     Nàng ôm mẹ nức nở khóc:
     -  Bảo Châu về rồi mẹ.
 
     Rồi nàng sực nhớ là chưa cho mẹ biết, Bảo Châu là con trai chứ không phải là con gái. Nàng nói:
     -  Mẹ đừng giận bé nha. Bảo Châu là trai chứ không phải là gái đâu mẹ à. 
     Mẹ trợn mắt ngạc nhiên:
     -  Là con trai? Mẹ tưởng Bảo Châu là con gái! Vậy bé biết bao lâu rồi mà dấu mẹ?    
     -  Bé mới biết từ mấy tháng nay thôi. Tụi bé quen nhau qua thư và Bảo Châu rất đàng hoàng. Mà cũng tại bé cứ tưởng Bảo Châu là con gái nên đâu có hỏi làm gì. Viết thư thì chỉ nói chuyện học hành, và văn thơ mà thôi. Đến khi nghĩ đến phải đi du học bé mới xin hình để làm kỷ niệm. Đến lúc nhìn hình thì bé mới giật mình đó mẹ. Bé sợ bị la nên im luôn. Mẹ đừng giận và cho bố biết nha mẹ. Thêm nữa, bé chỉ dùng bút hiệu Y Thảo để viết thư thôi.
 
     Mẹ nói:
     -  Đâu hình của nó đâu đưa cho mẹ coi.
     Hồng Mai kéo ngăn tủ lấy hình Bảo Châu đưa cho mẹ.
     Nhìn hình mẹ gật đầu:
     -  Nhìn hình nó cũng coi được, bảnh trai, cặp mắt nhìn thẳng, cương nghị.
     Nàng nghe mẹ nói nên an tâm và vui hẳn lên.
     -  Bởi vậy bé mới làm bạn với Bảo Châu mấy năm nay đó mẹ.
 
     Nàng hăm hở lấy xấp hình còn lại đưa cho mẹ coi. Mẹ chăm chú xem qua. Khi nhìn vào hình vườn phong lan “Y Thảo” của chàng. Mẹ gật gù:
     -  Nó đặt tên “Y Thảo” cho vườn phong lan, chắc nó thương con ghê lắm đó. 
     Nghe mẹ nói, nàng ôm mẹ và nàng oà lên khóc:
     - Chắc tụi bé không có cơ hội gặp nhau nữa đâu mẹ. 
     Mẹ xoa nhẹ đầu nàng và nói:
     - Tụi con còn trẻ, mẹ đâu có cấm tuị con quen biết nhau. Thấy hai đứa không quên chuyện học hành, mà còn khuyến khích nhau học là mẹ vui rồi. Còn chuyện tương lai ai mà đo lường được. Nó lo học và bé cũng lo học, một mai bé đi du học về thì lo gì không có cơ hội gặp lại nhau.
 
     Nghe mẹ nói nàng lại khóc nức nở hơn:
    - Bảo Châu đã ghi tên nhập ngũ rồi mẹ ơi. Không bao lâu nữa là Bảo Châu vào quân trường rồi. 
     Mẹ ngạc nhiên:
     - Hôm trước bé có nói là nó thi đậu kỳ thi cuốn năm và sẽ lên học năm thứ ba đại học. Sao bây giờ lại bỏ học và đăng tên đi lính. Bộ nó giận con nên bỏ đi lính hả? 
     Nàng lắc đầu.
     - Không đâu mẹ. Tụi bé đâu có giận hờn gì nhau. Để bé kể mẹ nghe nha.
 
     Nàng ngồi thẳng lên và tỉ tê với mẹ:
     - Chiều nay Bảo Châu tâm sự với bé. Bảo Châu kể cho bé nghe chuyện gia đình và lý do tại sao Bảo Châu lại tình nguyện đi lính. Bảo Châu có một em trai tên Bảo Long, nhỏ hơn Bảo Châu hai tuổi, tức là bằng tuổi của bé. Bảo Long bị sinh thiếu tháng nên gầy ốm và nhỏ người. Cả nhà đều rất thương Bảo Long. Mẹ Bảo Châu thấy con bị sinh ra thiếu tháng nên lúc nào cũng cảm thấy là mình có lỗi với con vì khi mang thai Bảo Long chắc đã không chăm lo cho thai nhi đầy đủ. Bà lo tẩm bổ cho Bảo Long, nhưng cũng không giúp cho Bảo Long lớn như những đứa trẻ cùng một trang lứa khác. Bảo Châu nói – Bảo Long chỉ cao tới vai của Bảo Châu thôi, mà lại hay ốm đau. Kỳ thi Tú Tài vừa qua, Bảo Long thi rớt nên chắc chắn phải đi quân dịch. Mẹ Bảo Châu thương con nên khóc đến sinh bệnh luôn. Một hôm tình cờ Bảo Châu nghe mẹ than thở một mình: - Phải chi Bảo Long khỏe mạnh và lanh lợi như Bảo Châu, nếu phải đi lính mẹ an tâm phần nào. Bảo Châu biết rằng nhà chỉ có hai anh em trai, nếu một người trong quân ngũ thì người còn lại sẽ được hõan dịch ở nhà với l‎ý do gia cảnh. Bởi vậy Bảo Châu đã âm thầm ghi tên đi lính, và lo giấy tờ cho Bảo Long được ở lại nhà. Bé nghĩ Bảo Châu tình nguyện đi lính vì thương mẹ và lo cho em.
 
     Mẹ nghe đến đây, chép miệng thở dài:
     - Tội nghiệp thằng bé, phải đi lính và bỏ ngang việc học. Chưa kể dạo này chiến cụôc chưa êm, không biết ngày nào còn, ngày nào mất. Nghe bé nói mẹ thương thằng nhỏ quá đi.
 
     Nàng nói với mẹ:
     - Bé có nói với Bảo Châu 
là biết đâu quân trường sẽ chê Bảo Long khi thấy Bảo Long không đủ tiêu chuẩn sức khỏe, thì Bảo Châu lắc đầu và nói là thời buổi này dể gì mà họ cho về. Bảo Châu còn nói, cho dù Bảo Châu có học xong b

Tin tức mới

Scroll
.