Như một tình cờ _ (uyển trân)
11 tháng trước

 

PhotoBB_IMG_5746.JPG - 194.22 Kb

     Một cặp mắt soi mói pha lẫn vẻ ngạc nhiên, thích thú đã theo dõi Vy suốt mấy buổi chiều nay . Mỗi khi cô bé xách cây vợt Tennis tung tăng bước ra khỏi sân chơi là cặp mắt ấy lại dõi theo . 
     Ngày đầu Vy không để ý . Ngày thứ hai Vy cũng chẳng để ý . Đến ngày thứ ba cô bé mới bắt đầu thắc mắc và cảm thấy như có một điều gì đó hơi lạ lùng . Chiều nay trên đường về nhà , một câu hỏi cứ hiện ra trong đầu Vy : Sao thế nhỉ ? Đôi chân xinh xinh cứ đá hết hòn sỏi này rồi viên cuội khác, đến khi về nhà mà Vy vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời - Bực thật !- Đẩy cổng bước vào , chú chó Nina chạy ra vẫy đuôi mừng tíu tít . Vy ngồi xà xuống ôm chó nựng nịu , Nina thè lưỡi liếm tay chủ , thỉnh thoảng lại nghiêng đầu gặm gặm mấy ngón tay của cô bé , khiến Vy nhột bật cười lên khanh khách . Bao nhiêu thắc mắc , bực dọc đã tan biến . Bồng Nina trên tay , ngang qua tấm gương soi cạnh tủ ,Vy bỗng dừng ngay lại . A ! đây rồi - Cô bé reo lên- Tại cái bím tóc đây mà . Chị Vân cứ hay chế biến ,thắt cho mình kiểu này kiểu nọ ,trông lập dị nên người ta mới nhìn – Đưa tay tháo tung bím tóc,những lọn tóc màu hung đen,mềm mại buông xuống – Thôi giờ nhất định chỉ cột đuôi ngựa cho khỏi có ai nhìn nữa .
                                        ***
  
     Chiều nay với kiểu tóc đuôi ngựa giản dị ấy , cô bé vẫn bị nhìn chăm chú . Sao thế nhỉ ? Vy lại tự hỏi . 
                                        *** 
     Gần mười hôm nay rồi , cô bé vẫn bị cặp mắt ấy theo dõi . Tối qua , xem cuốn truyện Tuổi Hoa “Lâu đài bí mật” tới gần 12 giờ khuya mới xong . Bị ám ảnh bởi cốt truyện trinh thám , suốt đêm Vy mơ thấy mình bị bắt cóc, nhốt trong toà lâu đài bỏ hoang , sau đó được Nina chui vào cắn dây giải thoát , rồi chạy trốn, bị đuổi bắt … Đúng là ác mộng . Vì thế chiều nay ,cặp mắt ấy không làm cho cô bé lạ lùng ,thắc mắc nữa mà nó đã khiến cô hoảng hốt thực sự - Chắc mình đang bị theo dõi để bắt cóc đòi tiền chuộc rồi  – Ý nghĩ đó làm cô giật thót tim , ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về nhà , tông cả người vào cánh cửa , chị Vân bước vội ra :
     - Cái gì vậy ? làm gì mà như Trời sập vậy Vy ?
     - Có…có …cặp mắt kia nó cứ nhìn em …-Vy vừa thở vừa nói không ra hơi.
    Chị Vân bật cười :
     - Con khỉ này , mắt người ta không nhìn thì để làm gì ? việc gì mà phải sợ ? 
     Vy cố gắng giải thích :
     - Nhưng nó theo dõi em cả 10 ngày nay rồi .
     - Vy làm gì mà bị theo dõi ?- Chị Nga vừa ở trong phòng bước ra hỏi .
     - Em đâu có làm gì
    Chị Vân dọa :
     - Chắc nó muốn bắt cóc đó .
     Vy hoảng sợ :
     - Nhưng nó bắt em làm gì ?
     - Còn làm gì nữa ? bán cho Thượng làm con nuôi nè , da đen đen vậy là người Thượng thích lắm đó ! hay bán về Sài Gòn cho đi ở đợ nè . Khối gì ?
     Vy khóc rấm rứt :
     -Thế em phải làm gì bây giờ ? các chị “cứu” em với.
     Chị Nga xen vào :
     -Chắc không phải đâu ,nín đi . Vy đã mười sáu tuổi rồi mà hơi tí là khóc nhè - Chị quay sang Vân - mai Vân đi cùng với nó xem sao nhé !
     -Rồi người ta bắt cóc luôn em thì sao ? thôi sợ lắm !-Vân nháy mắt trêu .
     Chị Nga nạt :
     -Con nhỏ này ,to đầu mà cũng hay trêu ghẹo lắm ! còn cô nữa ,hồi đó…
     -Thôi ,thôi được rồi , mai em sẽ tháp tùng nó đi – vân chặn ngang.
     -Mắc cở với em phải không ? đã vậy nói cho hết cái tật trêu dai - Chị bật mí- Hồi đó bữa nào đi học về ,Vân cũng khóc với chị vì bị một người theo sau lưng . Rồi chị cũng phải đi “điều tra”. Vy biết người đó là ai không ? “chàng” Huy đó ! bi giờ thì ngược lại , một ngày không gặp là nhắc…
     -Chị Nga này – Vân đỏ mặt phản đối yếu ớt.
     -Này là sao ? thế mai có chịu đi cùng với em không ? nếu không là tôi lại phun ra một chuyện nữa bi giờ .
     -Rồi ,rồi , em đi .
     -Có thế chứ !- Chị Nga nhìn Vy tủm tỉm cười .
 
                                           ***
     Đã hơn 5 giờ chiều mà trời vẫn chưa tắt nắng . Thật là điều hiếm hoi ở xứ Đà lạt này . Những tia nắng quái mạnh mẽ xói qua hàng Thông xanh, in xuống mặt Hồ Xuân Hương tạo nên từng vệt sáng lung linh . Ven Hồ , những “ông Câu” ngồi bất động trước cần trúc ,chờ cá cắn câu trong tư thế thật an nhiên ,tự tại . Haì chị em vừa bước ra khỏi sân Tennis , Vy đã bấm chị :
     -Chị Vân ơi , đó đó .
     -Đâu ? chị có thấy gì đâu ? - Mắt Vân nhìn tứ tung .
     -Cái người ngồi trên xe Honda xanh đậu bên lề kia kìa . À té ra tên này ,trông cũng bảnh bao ,hiền lành đấy chứ .
     -Em sợ hắn giả vờ hiền để bắt cóc em đó – Vy thì thầm ra vẻ quan trọng .
     -Xì, cái chuyện bắt cóc con nít đó xưa như trái đất rồi , hôm qua chị trêu Vy thôi, đây là chuyện khác cơ…
     -Chuyện khác là chuyện gì ?- Mắt Vy mở to ,trong sáng.
     -Trời ơi ,con nhỏ này sao ngốc quá vậy ? thật ra chẳng có gì đáng sợ cả , chắc anh chàng này thấy Vy “hợp nhãn” nên mới nhìn như vậy đó.
     -Hợp nhãn là sao ? em chả hiểu gì cả .
     -Nghĩa là hắn thấy Vy dễ thương nên để ý ,muốn làm quen đấy mà .
     -Thôi em sợ lắm , với lại em cũng không thích chơi với con trai đâu , tụi bạn em mà biết là trêu cho chết luôn.
     -Xời, ở đó mà trêu ,có khi tụi nó cũng có người để ý rồi chớ bộ . -Nhưng…úi ,chị Vân ơi, hình như hắn bỏ xe tới chỗ mình kìa ,chạy mau !
     Nói rồi ,cô bé chạy vụt đi . Bất ngờ, không kịp nghĩ ngợi Vân cũng chạy theo em luôn. 
     Chàng trai có “cặp mắt bí hiểm” ấy như khựng lại vài giây .    Hắn tần ngần đứng trông theo bóng 2 chị em thoăn thoắt chạy càng lúc càng xa , phút chốc đã khuất sau hàng Thông xanh . 
     Nắng đã dịu màu , chiều xuống thật nhanh . Mặt hồ Xuân Hương như được bao phủ bởi một lớp sương mù . Đâu đây có tiếng ríu rít gọi đàn của bầy chim Én hoà lẫn với tiếng chuông nhà thờ gióng giả ,ngân nga …. Hơi lạnh bắt đầu len lỏi vào người , chàng trai thở dài quay lại chiếc xe đang bỏ nằm chơ vơ bên lề . Tiếng máy xe nổ vang lên rồi xa dần ,mất hút .
                                       *** 
     Vy ngồi chống cằm nhìn mưa qua khung cửa sổ . Chú chó Nina đang nằm trong lòng cô . Bên ngoài những hạt mưa đan vào nhau như một bức mành thật lớn , thỉnh thoảng có luồng gió mạnh từ đâu chợt lùa tới , xua những hạt mưa dạt vào cửa kính , tạo nên những tiếng rào nghe thật vui tai.
     Vy thường nói với các bạn đó là “giọng cười của mưa”.                                     
     Trước đây Vy thích ngắm mưa lắm . Giờ thì ý thích của cô lại thay đổi rồi vì những cơn mưa dai dẳng suốt 5 hôm đã ngăn trở bước chân nghịch ngợm của cô bé . Khó chịu, bực bội vì cứ phải ở mãi trong nhà , chiều chiều hết được xách vợt ,tung tăng chân sáo tới sân chơi với các bạn , rồi góp tiền rủ nhau vào hàng Mì Quảng bà Ba trước cổng trường Văn Học vừa ăn vừa hè nhau xin thêm rau ,thêm nước lèo mà không thêm tiền hoặc leo dốc Minh Mạng đến quán chè , ăn dè từng muỗng để ngồi cho được lâu mà nghe nhạc và nhỏ to chuyện trò .     
     Hết được cùng Nina chạy giỡn trên đồi cỏ sau nhà , hết được nằm lăn lộn giữa đám hoa dại Forget me not tim tím mong manh …Hỏi sao cô bé không buồn ? Nhưng hình như đó cũng chỉ là những lý do phụ , còn lý do chính làm cô bé bồn chồn thì chưa nghĩ ra . Đột nhiên Vy chợt nhớ là đã 5 hôm  rồi ,cô không gặp “cặp mắt bí hiểm” kia . Vy mơ hồ cảm nhận được điều gì đó hơi lạ lùng , nhưng với trí óc non nớt của mình , cô không thể tự trả lời được. Chỉ biết là hơi nhơ nhớ khuôn mặt đó và giờ thì đã hết sợ bị bắt cóc vì chị Vân nói anh chàng ta trông hiền lành mà .Chưa lúc nào mong cho trời mau tạnh mưa bằng  lúc này .
     Dần về chiều , mưa càng lúc càng nặng hạt , ông trời đã không chiều lòng Vy . Lũ Ếch Nhái quanh vườn được dịp trổ tài , ộp  oạp kêu vang inh lên làm cô bé đã buồn lại càng buồn hơn . Đột nhiên cô xoay qua nhớ mẹ - Tuần này mưa dầm làm sao mình  về Tùng Nghĩa thăm mẹ được . Trời ơi nhớ mẹ ghê ! giá được ở gần Mẹ thì trời mưa dầm càng thú vị . Mẹ sẽ kho thịt gà gừng nghệ ăn với cơm gạo mới thơm phức nè , rang bắp mỡ hành vừa thổi vừa ăn nè , rồi tối được ôm Mẹ ngủ , hít mùi dầu cù là thơm thoang thoảng từ áo Mẹ và nghe Mẹ kể chuyện đời xưa … Ôi không còn gì sung sướng cho bằng . Thế mà…càng nghĩ , Cô càng nhớ Mẹ day dứt - Nhà Vy có một khu vườn trồng đủ loại cây ăn trái ở Tùng Nghĩa , một quận lỵ nhỏ bé , hiền hoà  cách Đà lạt khoảng 30 cây số . Vài năm trước Bố đột ngột qua  đời , Mẹ lại chớm bị bệnh tim nên đã về ở luôn đấy để tịnh dưỡng . Chị Trúc đang dạy học ở Đàlạt cũng phải xin đổi về theo để chăm sóc Mẹ . Thế là chỉ còn 3 chị em Vy ở lại Đà Lạt để đi học ,cuối tuần thì thay phiên nhau về Tùng Nghĩa thăm Mẹ. Nói là thay phiên thôi chứ tuần nào Vy chẳng kiếm cớ để được về tìm hơi Mẹ , tại Vy là con út mà …Nỗi nhớ Mẹ tăng  dần , Vy bật khóc thút thít , nước mắt rơi lã chã xuống đầu Nina làm chú chó con đang say ngủ vụt choàng dậy rít lên một hồi rồi lại nằm xuống ngủ tiếp . Một bàn tay mềm mại đặt nhẹ lên vai Vy , cô giật mình quay lại . Chị Nga tủm tỉm nhìn cô cười thông cảm :
-Nhớ Mẹ phải không ? hy vọng đến thứ bảy là trời nắng ráo rồi .Nếu vẫn còn mưa thì chị cho Bé với  Vân đi xe đò , khỏi lái Honda nữa . Nín đi , lớn rồi mà cứ hơi chút lại khóc nhè , dở quá !
     Vy dụi đầu vào vai chị cười bẽn lẽn , ánh mắt còn ngấn lệ long lanh .
                                        ***    
 
     Chị em Vy mang từ Tùng Nghĩa về bao nhiêu thứ ; 1 giỏ vừa ổi vừa xoài xanh để dầm nước mắm đường , 1 túi Bơ sáp da bóng lộn vừa hái trên cây xuống ,1 bao bắp non để nấu chè và 1 quả mít Dừa thật to , đến nỗi nếu như Bác tài xế xe lam không vác vào tận cổng dùm thì chắc cả 3 chị em xúm vào mới khiêng nổi. 
     Vưà bước vào nhà ,Vân đã hỏi :
     -Em có thư không chị Nga ?
     -Không,hình như trước hôm Vân đi Tùng Nghĩa đã nhận được 2 cái thư rồi phải không ? chưa tới 3 ngày mà đã hỏi rồi . Huy nó đi nghỉ hè chắc cũng chả thoải mái gì đâu vì tối ngày cứ phải cặm cụi ngồi nặn óc viết thư cho Vân đó. Ác quá .
     -Lười biên thư hả ? em giận liền- Vân cong môi.
     -Thế mới nói là ác . 
     Rồi chị quay sang Vy bảo :
     -Hồi sáng, Khánh tới chơi . Nó nói với chị là : “bi giờ em phải bắt chước chị Vy chơi Tennis cho người khoẻ mạnh mới được , chứ cứ vùi đầu vào sách suốt ngày , người ngợm coi yếu đuối nên bị con gái chê , tỏ tình với cô nào , cô đó lắc đầu quầy quậy “. Nó đi cùng với 1 người bạn nữa, mặt mũi trông bảnh bao và cao ráo . Khánh kể là anh chàng này chơi Tennis cũng hay , nhưng ít ra sân chơi banh vì siêng học lắm . Mới đây tự nhiên “chịu đèn” 1 cô nào ở ngoài đó nên mỗi chiều đều ra ngắm cô nàng , bất kể trời mưa hay nắng vậy mà không sao làm quen được . Nghe Khánh nói có bà chị họ hay chơi ở đó nên anh chàng muốn nhờ Vy dò hỏi tên tuổi cô ta rồi “bắc cầu” dùm vì hình như cô ta nhát lắm . Vy là con gái chắc dễ hỏi chuyện hơn  . À mà Vy phải đập cho Khánh mấy cái đi nhé , dám nói với bạn là : “ tui biết chắc không phải là bà chị tui rồi ,vì theo như ông tả thì cô bé này đẹp quá xá chứ đâu có đen đủi , xấu xí mà bắp chân bự bằng cái cột nhà như bà chị tui đâu “. Nói rồi nó còn cười khoái trá nữa đó Vy.
     -Ái chà ,vậy hả chị ? chút nữa gặp em sẽ hỏi tội , đá cho mấy cái vào mông , dám chê cặp đùi của bà chị này là tới số  . Mà em chắc người đẹp đó là chị Mai Lan rồi , chỉ nhát lắm cơ ! hễ ai hỏi tới là mặt lại đỏ bừng lên , thế chị có nói với Khánh là bữa nay em về không? -         Có , nó hẹn Vy 4 giờ chiều nay sẽ dắt “ông bạn vàng” lại đây rồi cùng ra sân Tennis đó .
     -Không biết là người ta có định nhờ em thật không nhỉ ? nếu vậy thì phải bắt hối lộ mới được . Hì hì . Thôi em vô sửa soạn đây , gần 4 giờ rồi sợ chị Mai lan về mất tiêu thì em “hỏng ăn”.
     Nói xong cô bé chạy xộc vào phòng , chị Nga nhìn theo lắc đầu .
 
                                         *** 
 
     Vy đang loay hoay gỡ vợt ra khỏi giá căng thì nghe tiếng xe Honda trước cổng . Cô vội tháo nốt đinh khuy cuối cùng rồi cầm vợt bước ra khỏi phòng . Ngang qua bàn ăn , trông thấy đĩa ổi hấp dẫn bèn nhón lấy 1 quả rồi vừa xỏ giầy Bata vừa nhai ổi rau ráu , ngon lành .
     Bên ngoài , giọng Khánh oang oang :
     -Chị Vy đâu rồi ? Mau lên nghe  . Quân ơi ,vô đây ngồi chờ bà chị tui 1 chút .
     Vy lượm cây vợt đứng dậy , bỗng cô giật thót người lên như chạm phải điện . Tim đập loạn xạ , mắt cô mở lớn , đôi môi run run như muốn nói điều gì đó nhưng lại lúng búng đầy 1 miệng ổi nên chỉ phát ra mấy tiếng ư , ư . Mặt cô bé tái xanh rồi lại chuyển sang đỏ bừng . Anh chàng “cặp mắt bí hiểm” -Đích thị là hắn- cũng sửng sốt không kém . Chân vừa dợm bước vào nhà chợt khựng lại . Ánh mắt rạng rỡ nhìn Vy không chớp . Thế là 1 cuộc giao tranh giữa mắt và mắt xảy ra trong yên lặng. Cả 2 như đang nhấp cùng 1 ly rượu say . Khánh ngạc nhiên trước thái độ của 2 người , khẽ hích vào vai bạn ngầm hỏi .
     Mắt vẫn không rời Vy , Quân nói nhỏ vào tai Khánh :
-Không phải đi đâu nữa hết , đây rồi ông ơi .   

     Uyển Trân

Nguồn:dalatdauyeu

Tin tức mới

Scroll
.