CON BƯỚM VÀNG
Cầu Đất
11giờ đêm. Chuông điện thoại reo. Tôi vội vàng nhấc máy lên. Trong tai tôi thì thầm một giọng nói dịu dàng âu yếm:
- Thầy ngủ chưa?
- Đang thức chờ điện thoại em mà.
- Chờ để làm gì?
- Để nghe giọng nói của em.
- Nghe giọng nói của em thì được gì không?
- Sao lại không. Nghe cho đỡ nhớ.
- Tại sao phải nhớ?
- Cũng chẳng hiểu tại sao nữa. Nó cứ bắt nhớ.
- Mới thấy mặt lúc nãy trong lớp mà.
- Biết rồi nhưng bây giờ lại nhớ điên lên rồi đó.
- Thì ngủ đi cho quên .
- Tại sao phải quên trong khi anh đang có một người để nhớ ?
- Hãy quên người đó đi. À thầy ơi, hồi trước em rất thích nghề dạy học. Em thích dạy mẫu giáo. Bọn trẻ đứa nào trông cũng mủm mỉm dễ thương.
- Nếu em là cô giáo, anh sẽ làm cậu học trò nhỏ của em.
- Nhưng cô chỉ dạy lớp mầm. Lên lớp chồi, bé phải học với cô khác rồi.
- Cậu học trò nhỏ chỉ thích học với cô thôi. Cậu bé sẽ không lên lớp đâu.
- Học trò kiểu này có hơi bị “lạ” đó, nha ? Thôi đừng làm học trò
nữa, cứ làm thầy dạy cho em vài chữ tiếng Anh đi. Em dốt tiếng Anh
lắm. Bây giờ đi làm mới thấy cần.
- Hôm kia anh đi uống cà phê với bố em, ổng nói hồi học trung học em ghét nhất môn tiếng Anh, phải vậy không?
- Giờ tiếng Anh hồi đó là giờ tra tấn. Phải ngồi chịu trận, chỉ mong cho mau hết giờ. Học mà chẳng nhớ gì cả. Đầu óc em thì học trước quên sau.
- Học thì phải quên chứ, có ai nhớ hết đâu.
- Nhưng bây giờ học với thầy em nhớ hết!
- Phép lạ nào làm em thay đổi nhanh vậy?
- Có cần phải giải thích không?
- Em không nói ra anh cũng biết rồi.
- Thầy ‘nguy hiểm’ lắm. Em là người đứng trên bờ sông , bỗng dưng bị dòng nước cuốn theo. Bắt đền thầy đó.
- Sao em không cưỡng lại?
- Em đâu phải là cục đá. Hơn nữa, thấy cũng hay hay nên cứ để nó cuốn đi, dù chẳng biết ngày mai sẽ đi về đâu.
- Thôi, đừng nói chuyện “ngày sau” nữa.
- Vậy em nói chuyện “ngày trước” nha. Thầy nhớ hôm em đến xin học không?
- Em thấy anh ngây người như bị ai hớp hồn, chứ gì?
- Trước khi đến gặp thầy, một cô bạn đã phác họa trong đầu em chân dung một người đàn ông đứng tuổi, phong độ, sống một mình, có nhiều cô học trò xinh đẹp quấn quýt chung quanh.
- Khi gặp anh em thấy sao?
- Em thấy thầy hơi “chảnh”.
- Em nói gì anh không hiểu...
- Em đến xin học, thầy bảo phải chờ, chưa có chỗ ngay, nhưng chờ hai, ba tháng chẳng thấy thầy trả lời, không “chảnh” là gì?
- Vì không còn chỗ.
- Đó không phải là lý do chính đáng. Em muốn nghe lý do khác kia.
- Thú thật, hôm đó anh bị sét đánh suýt… đứng tim! Mới gặp là anh thích em ngay!
- Hình như thầy mắc bệnh ‘phóng đại’ ? Em có gì đặc biệt đâu!
- Hãy hỏi đôi mắt của em!
- Đôi mắt em làm sao?
- Em biết không, từ lâu lắm rồi, em là người con gái đầu tiên làm anh nhiều đêm mất ngủ.
- Ôi, thầy của em lãng mạn ghê! Những lúc không ngủ được thầy làm gì?
- Nằm mở to mắt nhìn bóng tối.
- Có thấy nàng tiên xinh đẹp nào hiện ra trong cái mảng đen ngòm đó không?
- Thấy những ngọt ngào, ngây ngất, dễ thương… À quên, anh còn nợ em một lời cám ơn .
- Cám ơn em về việc gì?
- Cám ơn em đã ghé qua đời anh.
- Thầy đừng cám ơn làm gì. Sẽ có ngày em phải bỏ dở cuộc chơi. “Ngày mai trong đám xuân xanh ấy…” nhớ không?
- Biết rồi. Thấy được điều đó nên anh cứ hồi hộp, lo sợ.
Một lát sau:
- Thầy thích chơi “trốn tìm” không?
- Không, đừng chơi trốn tìm. Anh sợ đến một lúc nào đó sẽ không còn tìm ra em.
- Không tìm ra em thì sao? Lỡ mất tiêu cũng được, có sao đâu! Xem như mình chưa gặp nhau.
- Em ác lắm! Anh sợ… không dám nghĩ đến chuyện ấy.
- Thôi, khuya rồi, chúc thầy ngủ ngon, em còn phải chuẩn bị công việc cho ngày mai. “Bai” thầy, nha.
Sau tiếng chào kết thúc cuộc điện đàm dường như lần nào cô gái cũng không quên kèm theo một nụ hôn gió. Tôi thường trằn trọc rất lâu sau mỗi lần gác máy. Tôi nằm bất động nhìn vào đêm tối mênh mông. Con tim tôi đã thổn thức trở lại sau bao nhiêu năm tháng ngủ quên. Bây giờ, đêm đêm tôi hồi hộp chờ những cú điện thoại hẹn hò, và bắt đầu thấy cuộc sống thật đáng yêu.
Không biết từ lúc nào, tôi đã biến thành cậu học trò mẫu giáo ngoan ngoãn. Cô dắt đi dâu cũng đi, cô bảo gì tôi cũng gật đầu.
- Thầy ơi, sáng mai em mời thầy đi ăn sáng, nha.
- Thầy ơi, tối nay em đi ăn tối với thầy, nha. Đừng ăn một mình. Có
người ngồi bên vừa ăn vừa chuyện trò, thầy ăn sẽ ngon miệng hơn..
- Thầy ơi, đang ở nhà phải không? Mười phút nữa em đến. Không được đi
đâu đó, nha.
Lúc nào tôi cũng đồng tình với Ngọc.
Một buổi chiều đang đứng lớp, chợt điện thoại trong túi áo rung lên. Tôi xin lỗi học trò, bước ra ngoài đọc tin nhắn: “Thầy ơi, tối nay đi uống cà phê nha., 7g em đến. hihihi” Tin nhắn không cho tôi sự lựa chọn nào ngoài tuỳ chọn “đồng ý”. Tôi bắt đầu điên dại với những mệnh lệnh ngọt lịm của tình yêu.
Đúng bảy giờ Ngọc đến, chở tôi trên chiếc Jupiter màu nhũ bạc. Tôi hỏi đùa:
- Xe ôm mà ôm được không?
Ngọc không đáp. Lần đầu tiên, tôi ngồi sát sau lưng Ngọc. Khoảng cách giữa Ngọc và tôi chỉ là một vòng tay, nhưng tôi tự nhủ lòng sẽ không bao giờ khép chặt vòng tay.
- Mình đi đâu, thầy?
- Đi vô rừng để khỏi gặp người ta.
- Thì đi.
Tôi không hỏi Ngọc đi đâu. Ngọc thường chủ động quyết định lấy mọi chuyện, như Ngọc đã quyết định cùng tôi bắt đầu một cuộc dạo chơi trên con dốc tình ái dù chỉ trong chốc lát, hoặc vài ngày, vài đêm..
Quán cà phê là một ngôi nhà gỗ nằm khuất trong rừng thông, trên một ngọn đồi tĩnh mịch. Trong quán từng cặp trai gái ngồi bên nhau, trước chiếc bàn con có ngọn đèn cầy leo lét. Họ nói chuyện rất khẽ, như chỉ đủ cho nhau nghe. Ngọc chọn một chiếc bàn gần cửa ra vào và cởi áo choàng móc vào lưng ghế:
- Quán này không bỏ nhạc. Cô chủ tự đệm đàn ghi ta và hát cho khách nghe, hoặc hát theo yêu cầu của khách. Cô có giọng ca rất khỏe, hát không cần mi-crô, và có một bộ nhớ độc đáo. Cô thuộc cả núi nhạc tiền chiến và có thể hát suốt đêm cho thầy nghe.
Thấy khách quen vào, cô chủ quán đến chào với nụ cười thật tươi.
Ngọc giới thiệu tôi.
- Đây là thầy em, mới đến đây lần đầu . Chị hát cho thầy em nghe một bài đi.
Cô chủ quán sốt sắng:
- Thầy thích bài gì, em xin hát tặng thầy.
Tôi liếc mắt nhìn Ngọc, dò hỏi. Thấy Ngọc còn lưỡng lự, tôi đề nghị:
- Bài “Niệm Khúc cuối” cô nhớ không ?
- Bài ruột của em mà, thầy.
Rồi hướng ánh mắt về Ngọc, cô hỏi:
- Thầy muốn tặng bài này cho ai ?
Tôi chỉ Ngọc
- Xin dành tặng cô gái xinh đẹp này.
Rồi vừa dạo nhạc cô ta vừa tán thêm: “Có những điều tự mình không nói ra được, đôi khi phải nhờ âm nhạc nói giùm đó, em.”
Trong khi cô ca sĩ thả hồn theo lời hát, Ngọc ngồi bất động, mắt đăm đăm nhìn về một nơi nào xa vời vợi, tai như không bỏ sót một tiếng nào:
"Dù mai đây ai đưa em đến cuối cuộc đời. Dù cho em em đang tâm xé
nát tim tôi….. Tình ơi dù sao, dù sao đi nữa, xin vẫn yêu em.”
Khi tiếng hát đã lịm tắt, chung quanh rất yên lặng. Hình như người ta đến đây chỉ để nhìn nhau chứ không để nói chuyện. Ngọc vẫn ngồi bất động, như một pho tượng. Cô ca sĩ cười khẩy: “Nè, người đẹp, có nghe chị hát không đó?”
Ngọc nhỏ nhẹ:
- Dạ có. Giọng chị tuyệt quá. Em cám ơn chị.
Tôi cũng phụ họa theo:
- Thật tuyệt. Xin cám ơn.
Đêm cao nguyên về khuya không gian ngập mù sương lạnh. Chúng tôi tựa sát vào nhau, chậm rãi từng bước đi ra chỗ để xe, không ai bảo ai nhưng cùng cố đi thật chậm, sợ mau qua hết cái sân nhỏ. Trên đường về, ngồi sau xe, tôi tựa vào lưng Ngọc để được truyền qua thật nhiều ấm áp. Ngọc trả tôi về nhà. Trước khi chia tay, tôi nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Ngọc:
- Anh chờ phone của em đó.
- “Em về”, nói xong Ngọc quay đầu xe và phóng đi trên con đường khuya thanh vắng. Chiếc áo dạ đen, chiếc mũ len đen, chiếc khăn quàng cũng màu đen dần mất hút ở cuối đường.
Sau đó không lâu, đúng 11giờ .chuông điện thoại reo.
- Thầy ơi, tối nay uống cà phê có ngủ được không?
Những ngày nầy tôi không còn biết gì đến bữa ăn, giấc ngủ nữa. Tôi đang sống bằng hạnh phúc của người được hồi hộp chờ đợi, nhớ nhung.
- Ngọc ơi, hình như anh chưa nói với em lời tỏ tình, phải không?
- Ánh mắt của thầy đã nói câu ấy ngay từ ngày đầu em đến.
Ngừng một lát, Ngọc tiếp:
- Thầy ơi, trưa nay em có đi xem bói.
- Thích nhỉ! Thầy bói nói chuyện tình duyên của em thế nào?
- Chuyện tình duyên thì ổn, nhưng chuyện tình cảm thì chưa yên.
- Kể anh nghe chuyện tình cảm của em đi.
- Chuyện tình cảm của em toàn màu hồng. Đẹp nhưng mong manh quá. Thầy thích màu gì?
- Anh thích màu vàng, màu vàng của hoa dã quỳ bên những bờ đất ven đường. Những chiều cuối năm cao nguyên se lạnh màu vàng đó nổi bật trên nền cỏ xanh, và những đồi trà. Nó ăn sâu vào ký ức anh rồi, khó mà yêu được màu nào khác.
- Thì ra thế! Nhưng màu vàng là màu phản bội, thầy không biết sao?
- Thế cũng hay, có sao đâu!
Sau một phút im lặng, giọng Ngọc âu yếm, rủ rê:
- Thầy, đám cưới em thầy đến xem em làm cô dâu, nha. Em sẽ mặc áo cưới màu vàng…
Tim tôi nhói đau như vừa bị ai bóp nát trong lồng ngực.
Tôi thường khuyến khích học trò viết e-mail cho tôi bằng tiếng Anh. Đó cũng là một cách học tiếng Anh thực tế và hiệu quả. Mail đầu tiên Ngọc viết cho tôi có một câu làm tôi lâng lâng khó tả: “I am studying English because of you.” Chữ ‘you’ đó tôi muốn hiểu là “anh”. Em học tiếng Anh là vì anh đó. Từ ngày quen nhau, ngay cả lúc chỉ có hai người, Ngọc luôn gọi tôi bằng “thầy”.
Có lần ngồi bên nhau trong quán nước tôi năn nỉ:
- Anh muốn em bỏ lại tiếng "thầy" trong lớp học đi, được không?
- Không được đâu. Quen miệng rồi. Vả lại…
- Vả lại nó giúp mình dễ ngụy trang hơn, đúng không?
Ngọc ném về phía tôi một cái nguýt đồng loã thật trìu mến, dịu dàng.
Một đêm Ngọc gọi điện. Câu đầu tiên làm tôi chết lặng người:
- Thầy ơi. chắc em phải nghỉ học một thời gian.
- Em định chạỵ trốn anh phải không?
- Đâu có. Em chỉ chạy trốn em thôi. Em biết em yếu đuối lắm...
- Xa em chắc anh không sống nổi.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ quấn quít mãi thế này làm sao em lấy chồng? Sang năm em lấy chồng rồi.
- Bây giờ anh không thể xa em rồi. Một ngày không gặp em, anh khổ sở biết chừng nào, em biết không?
- Nhưng cuộc chơi nào cũng phải có lúc kết thúc. Thầy là người khởi xướng cuộc chơi, nên em muốn chính thầy kết thúc.
- ?
- Hay là thầy cứ đối xử với em như các bạn khác trong lớp, được không?
- Tại sao?
- Em bắt đầu lo sợ một điều gì đó mà em cũng không biết rõ nữa. Em có linh cảm thế nào nó cũng sẽ xảy ra. Thầy phải thay đổi thì em mới tiếp tục đi học.
- Em muốn sao cũng được, miễn là anh còn được gặp em mỗi ngày.
- Hứa rồi đó, cấm ăn gian, nha. Thôi thầy ngủ đi. Chúc nhiều mộng đẹp.
Một nỗi buồn lâng lâng tràn ngập lòng tôi. Hình như một điều gì đó mà tôi chưa nắm bắt được vừa vuột khỏi tầm tay.
Từ khi kịch bản được sửa đổi, tôi vô cùng khổ sở. Suốt buổi học tôi không dám nhìn Ngọc vì tôi biết tôi sẽ nhìn nàng đắm đuối, mà chung quanh tôi không thiếu những cặp mắt tò mò. Học xong Ngọc vội vàng thu gom sách vở rồi ra về, lặng lẽ như một cái bóng, không ném cho tôi một ánh mắt hẹn hò như mọi khi. Đêm đó tôi chờ đến khuya nhưng chuông điện thoại không reo. Những buổi học sau tôi vẫn chờ, nhưng Ngọc không đến. Tôi nhớ Ngọc quay quắt. Tôi phải đi tìm. Tôi ghé nhà giả vờ thăm bố Ngọc nhưng không thấy bóng dáng Ngọc. Tôi gọi điện Ngọc không bắt máy. Tôi nhắn tin Ngọc không trả lời. Tôi gửi mail, Ngọc
không hồi âm.Tôi bắt đầu hoảng hốt lên. Chung quanh tôi, chỉ còn sự trống vắng mênh mông. Trên đời này tôi không còn ai nữa, không còn gì nữa. Tôi biết tôi đã mất Ngọc thật rồi. Tôi như chiếc la bàn đã mất phương hướng, như chiếc lá khô vật vờ một ngày biển động. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấm thía ý nghĩa câu ‘xé nát tim tôi’ mà trước kia mỗi khi nghe hát tôi bĩu môi cho là lời sáo rỗng. Mỗi ngày trôi qua kéo theo trong tôi một chuỗi dài những nỗi đau khó tả của con tim tan nát, cô đơn...
Một buổi tối, tôi pha một ly cà phê nóng, đến ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài trời. Dưới thung lũng mưa giăng mù mịt. Nhiều năm qua tôi sống lặng lẽ một mình như thế. Ngoài những giờ dạy học, tôi dành thì giờ đọc sách, nghe nhạc, vẽ tranh, thỉnh thoảng bù khú với mấy người bạn đồng nghiệp đã nghỉ hưu. Nhưng phần lớn thời gian tôi quanh quẩn trên căn gác nhỏ này như con thạch sùng chờ đêm về tặc lưỡi tiếc nuối vu vơ. Từ lâu, tôi thích căn gác nhỏ vắng lặng này, và yêu cuộc sống đơn độc của mình. Mưa rừng về đêm mùa này thường lạnh và buồn. Tiếng mưa rào rào bao trùm lấy không gian, làm ù cả tai, làm nỗi cô đơn càng thêm mênh mông da diết.
Chợt có tiếng gõ cửa rất nhẹ. Giờ nầy ít khi tôi có khách. Chẳng có ai mưa gió đêm hôm lại cất công đến đây xin học. Cánh cửa chợt hé mở. Một làn gió lạnh lùa vào và tôi không khỏi giật mình khi thấy Ngọc nhẹ nhàng bước vào, mang theo cả những hạt mưa lạnh trên má, trên môi. Sự xuất hiện đột ngột của Ngọc vào giờ nầy làm tôi chết sững, và sau giây phút bàng hoàng, như chiếc lá khô lâu ngày héo úa vì mòn mỏi nhớ nhung hạt mưa đỏng đảnh đầu hè, tôi muốn nhào tới uống hết những giọt nước ngọt lịm cho đỡ thèm cơn khát dài sau mùa nắng hạn.
Như đọc được ý nghĩ của tôi, Ngọc xua tay:
- Em sẽ ở chơi với thầy lâu mà. Ngoài trời mưa lạnh lắm.
Ngọc chậm rãi vuốt lại mái tóc rối bời, và nhỏ nhẹ âu yếm:
- Thầy khoẻ không? Dạo nầy em hơi bận.nên không ghé thăm thầy được..
Căn gác bỗng rộn rịp và ấm áp hẳn lên.
- Em có cái này cho thầy .
Ngọc mở cái túi xách lấy đưa tôi một quyển sách còn thơm mùi giấy mới, tuyển tập truyện ngắn của một số cây bút trẻ vừa mới xuất bản, và một chiếc áo sơ mi màu xanh sậm còn căng kim trong hộp.
- Thầy mặc thử xem vừa không. Hy vọng là vừa. Thầy thích màu X-Men này không? Màu của đàn ông đấy.
Tôi đứng thẳng người như một mannequin chuyên nghiệp, trong khi Ngọc lăng xăng cài nút, sửa cổ. Ngọc ngắm nghía trước sau, rồi reo lên:
- Ôi, vừa vặn! Em đoán đúng size của thầy, phục chưa? Thầy mặc màu này hợp lắm. Nhớ mặc với quần màu sậm, và giày đen nữa, nha. Thế nào cũng sẽ có thêm vài cái đuôi nữa đó.
Đầu những ngón tay của Ngọc chạm nhẹ vào da thịt làm toàn thân tôi tê dại. Hơi thở nồng cháy của Ngọc như ngọn lửa bị gió bạt vào sau gáy làm mặt tôi nóng bừng lên. Bỗng tất cả trở nên bất động. Không biết tự bao giờ cả người Ngọc đã nằm gọn trong vòng tay tôi, đầu nàng tựa lên vai tôi như đang ngủ say, mái tóc bồng bềnh che phủ cả mặt tôi. Tôi không còn thấy gì nữa, không còn nghe gì nữa, ngoài nhịp đập dồn dập của con tim, tim nàng và tim tôi. Những chiếc vòi bạch tuột ôm siết lấy con mồi, rồi nằm im bất động. Như thế rất lâu.Thời gian như ngừng lại. Chẳng biết được bao lâu, chợt thấy Ngọc nhẹ gỡ tay tôi ra.
- Đừng… anh.
“Anh”! Tiếng “anh ” đó tôi chờ được nghe đã lâu lắm rồi, từ ngày tôi quen Ngọc. Tiếng “anh ” bị nghẹn trong cổ, như một âm tiết không có trọng âm, bị nuốt đi, nhưng tôi vẫn nghe rất rõ. Cả người tôi run lên. Mắt tôi nhắm lại để nghe tiếng ‘anh’ vang vọng đến tận đáy con
tim. Tôi phải tựa lưng vào vách để khỏi ngã quỵ. Hình như có tiếng bước chân ai xa dần, nhỏ dần, rồi tiếng cánh cửa khẽ mở, khẽ khép lại, và tiếng mưa ngoài trời chợt to lên rồi nhỏ
lại, như khúc nhạc nền nhè nhẹ, rào rào trên rừng thông đen thẩm. Tấm bảng viết bút nỉ treo trên vách tường dần dần hiện nguyên hình, màu trắng nhờ nhờ trong căn phòng không đủ ánh sáng. Quanh tôi mọi thứ im lìm như những tĩnh vật trong nhà bảo tàng sau giờ đóng cửa. Đâu đây quanh tôi còn phảng phất một mùi hương ngây ngất liêu trai. Tôi đưa tay lên xoa mặt cho tỉnh táo, không tin được chuyện vừa xảy ra là thực. Người con gái dịu dàng ấy thoáng đến thoáng đi qua đời tôi như một con bướm vàng lạc vào khu vườn lạ, nghịch ngợm đùa giỡn chốc lát, lay động cả khu vườn thức giấc, rồi vụt bay đi thật xa, thật xa, bỏ lại khu vườn quạnh hiu trong nắng chiều vàng úa.
Cầu Đất (Đà Lạt)
Nguồn:dalatdauyeu
DANH MỤC TIN
Sản phẩm nổi bật
Sản phẩm Giảm giá
Sản phẩm mới
Tin tức mới